Cơn mưa hạ và nỗi nhớ em
Sau giờ tan tầm, tôi qua nhà em, không gặp em và tôi lại lang thang trên những con đường quen. Ghé quán cà phê nơi góc phố thân thuộc, một mình. Ngồi nhấm nháp, ưu tư vài dòng suy nghĩ “Về Em”.
Chiều đã ngả về tối đêm, đôi chân nặng trĩu đưa tôi về đến nhà. Hôm nay, thành phố lên đèn sớm, sắp có mưa, chợt có tiếng gọi: “Anh ơi”. Tôi quay lại, không thấy ai. Em chăng? Tôi bồn chồn, bước ra cửa. Từng ánh chớp xé ngang bầu trời, một cơn giông tố đang đến. Kệ! Tôi có áo mưa.
Tôi lên xe, vội vàng đến với em. Em vẫn không có nhà. Đứng đợi em hồi lâu, nỗi nhớ xâm chiếm lòng tôi. Tôi ra về, xe đi được một đoạn, mưa trút xuống. Tấm áo mưa mỏng manh không giúp tôi khỏi bị ướt. Mưa xối xả, mưa như trút…Từng giọt nước bay vào mặt tôi, lạnh rát.
Hoá ra không phải riêng tôi là người bị cơn mưa làm ướt, và cả ngoài kia, EM, cũng bị cơn mưa làm cảm lạnh.
Cơn mưa khiến tôi không thể về nhà |
Cơn mưa hạ đầu mùa
Đó là Một chiều hạ, trong góc quán cóc cà phê với cơn mưa đầu mùa, khiến tôi không thể về nhà. Suốt 2 giờ đồng hồ ngồi đây ngắm mưa và vài dòng suy nghĩ và nỗi nhớ ngày xưa chợt hiện về. Mưa vẫn không ngớt.
-
Đó không hẳn là một câu chuyện ngắn của một kẻ cô đơn vừa chia tay. Kể từ đó mỗi khi cơn mưa mùa hạ chợt đến. Cũng Kể từ đó, có một kẻ thích một mình và lang thang nơi góc phố sau mỗi cơn mưa mùa hạ về và lang thang nơi quán cà phê không phải để cảm nhận nỗi cô đơn một mình mà đó là cách để những con người cô đơn tự biến mình trở thành một điều gì đó thú vị, Cũng kể từ đó mọi kỉ niệm của chúng ta về cơn mưa không được nhắc lại nữa.
-
Cơn mưa mùa hạ ư, mưa như trút hết mọi nỗi lòng sau những ngày nắng gắt, không biết có phải sau nhiều ngày dài không gặp em hay không? Hay chỉ là cơn mưa đầu mùa mà chúng ta chưa được? Đúng thế. Chắc do nặng lòng tương tư, kiểu như một kẻ điên chăng? Ôi không, không hề có chút điên nào ở đây cả? vì tình yêu luôn làm người ta có vẻ điên, nhưng đâu đó chúng ta thường quên đi nó và đâu đó chúng ta có cảm giác biết yêu em.
-
Và rồi khi cơn mưa vội đi, vơi nỗi nhớ em, và thời gian trôi đi, cái nắng chiều lọt qua kẽ lá rơi xuống nền sân ướt sũng, anh lại chờ một ngày mưa mùa hạ nữa. Thành ra, chờ đợi Cơn mưa đầu mùa luôn khiến anh có cảm giác hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì khác, mặc dù chẳng bao giờ còn được gặp em, dưới những cơn mưa ấy nữa.
-
Cứ thế, hạ này qua hạ khác, khung trời của cái nơi quen thuộc vẫn thế chỉ là ở một nơi khác, con người khác, khiến chúng ta quên đi cái nơi mà mình từ nhớ đến.
Mưa mùa hạ có gì khiến anh không thể quên
Kìa, một tia chớp vụt qua trước mắt sáng cả một vùng trời, sấm bắt đầu ù ù kêu lên vang, trời sắp mưa. Cảm xúc trông ngóng hạt mưa mùa hạ từng ngày rồi đến từng giờ, thật kiến con ngươi ta có cảm giác hồi hộp; Nhìn dòng xe tấp nập, ồn ào qua lại đủ để ta thấy được cảm giác hối hả chạy về nhà trước khi cơn mưa dội xuống. Còn tôi thì ngồi đây, lặng nhìn dòng người vội qua khiến cuộc sống như trở thành một điều gì đó có ý nghĩa, chỉ cần có một điều gì đó khiến chúng ta trông chờ và biết chắc chắn rằng ngày đó sẽ đến, sớm thôi. Tín hiệu báo mưa của một cơn mưa sắp đến, bất chợt, nhưng nó kéo đến từ từ, bởi tôi chắc rằng nó đang mưa ở phía bên kia bầu trời với sấm và chớp. Không biết tại sao tôi không cảm thấy sợ hãi, mà tôi lại háo hức đến kì lạ. Bởi vì, tinh thần, trong lòng tôi, tình yêu đối với bầu trời luôn là thứ quý báu. Nếu một ngày nào đó, tôi không thể bước ra ngoài kia và cảm nhận đất trời và những thứ xung quanh tôi theo cách tôi cảm nhận thì thật sự là một sự tệ hại, khó chịu.
Nhấm nháp vài li cà phê |
Lại là những hạt mưa mùa hạ
Mưa mùa hạ có gì mà thú vị thế, có lẽ là, nó đã ăn sâu vào cảm xúc tôi, mỗi độ hè về, những cơn mưa, mỗi mùa thi cử, năm nào cũng thế, đến hẹn lại lên, tất cả mọi áp lực đều tan biến sau mỗi cơn mưa chiều dội qua… Như một ngày thường thôi. Nhưng ở mảnh đất này nơi khơi nguồn cảm hứng cho tôi nhiều nhất, nó nuôi dưỡng tâm hồn tôi, theo cách tự nhiên nhất, nơi mà dù có đi đâu cũng không thể nào quên. Cảm giác mà mỗi khi chớp sáng cả một vùng trời, mang lại cho bạn điều gì? Chẳng phải đó là cuộc sống hay sao, những thứ vốn dĩ phải xảy ra, theo một quy luật. Nhưng mỗi năm nó đến, có một cảm giác khác lạ, không một lần nào giống nhau.
Cơn mưa là thứ khiến chúng ra luôn có một thứ gì đó vương vẫn mãi không nguôi, cho đến khi một mùa nữa vụt qua. Khi đó chúng ta mới hết nguôi ngoai mùa cũ.
https://.www.facebook.com/lyvanhung21111